Chuyện dở khóc dở cười của chàng sinh viên sớm thành "bố trẻ con"
Ở tuổi còn đang đi học, lỡ có em bé cùng với một chị gái hơn 3 tuổi, chàng sinh viên năm 2 bỗng chốc trở thành chồng, thành bố mà hãy còn lơ ngơ gọi con là em...
Câu chuyện được chia sẻ trên diễn đàn NEU Confessions. Đó là chuyện về một chàng sinh viên "trẻ người non dạ", vì một lần uống say cùng với một người chị gái hơn 3 tuổi lỡ "ăn trái cấm". Cả hai bạn trẻ cứ ngu ngơ không biết đến biện pháp phòng tránh thai, cho tới khi bạn gái có bầu mới tá hoả.
Chàng sinh viên năm hai về xin mẹ đám cưới, rồi đứng ra làm tròn trách nhiệm người chồng, người cha, dù rằng anh chàng còn rất nhiều bỡ ngỡ, vẫn còn gợi vợ là chị, gọi con là em.
Em bé đến bất ngờ đến với cuộc sống của một cậu sinh viên nhưng cũng mang cho cậu những bài học thú vị. Hãy nghe cậu kể:
"Mình quen chị khi mình mới là tân sinh viên K54 NEU, còn chị thì đã là K51 NEU rồi. Khi ấy mới vào trường còn nhiều bỡ ngỡ lắm, rồi muốn nhờ anh chị khóa trên để học hỏi lấy kinh nghiệm. Rồi cũng tình cờ mình quen với chị ấy thôi. Chị nhiệt tình lắm, chỉ bảo cho mình từng chút rồi dạy mình học nữa. Mình quý chị ấy lắm. Thân cực luôn. Cứ khi không hiểu bài thì lại đạp xe tới tìm chị. Chị lại giảng cho, nhưng vẫn không hiểu nổi. Bị ăn cốc suốt, kể ra cũng hài. Rõ là đi nhờ giảng mà sang toàn ăn kẹo lạc của chị, không để ý chị giảng.
Chơi thân với nhau 1 năm rồi chị bước vào năm 4 với cái bận bịu, chẳng có thời gian giảng bài cho mình nữa, lại còn nhờ mình đi học về sang nấu cơm ăn chung vì chị bận nữa chứ. Nấu bao ngày rồi, cho tới khi thi hết kì 1.
"Làm bữa nhậu hết kì em nhé"
"Hết kì là phải liên hoan hả chị"
"Hết kì 1 năm cuối em ạ"
Và rồi bữa bia hơi diễn ra với hai chị em. Uống từ nhá nhem tối, đến lúc nửa say nửa tỉnh thì cũng chả biết nữa... Sáng dậy thì thấy đống bát đĩa ngổn ngang, chị dậy từ lúc nào, chị ngồi ở đó, nơi cái bàn học sáng đèn. Chị không học nhưng vẫn chưa hiểu sao chị ngồi đó sớm vậy. Chị chẳng nói gì, nên mình vẫn chưa biết điều lầm lỗi mà hai chị em mình đã làm đêm qua. Và rồi vài tháng tiếp theo, chị hay ăn vặt lắm. Tranh ăn với mình nữa, mua toàn đồ chua, rồi nói với mình mua đồ chua để mình đỡ ăn tranh với chị. Một thằng sinh viên ngu ngơ như mình có biết chị đang nghén đâu. Cho đến khi, ngày chị sắp hoàn tất bản luận án tốt nghiệp, mình vẫn thân với chị như trước, vẫn trêu chọc chị.
"Ô, làm luận án mà béo ra hả chị'
"Béo ở đâu"
"Cái bụng chị kìa, tăng cân rồi đó"
"Ai bảo tăng"
"Thế không tăng sao nó béo"
"Em làm nó vậy đấy"
"Em làm chị béo á"
Ôi, tôi cười phá lên, nhưng tôi đã biết đâu, cứ tưởng chị trêu, ai ngờ chị rớm nước mắt kể cho tôi nghe. Tôi mới thần người ra, cái béo của chị đó là sinh linh bé nhỏ của tôi với chị ư? Chị đã giấu tôi một khoảng thời gian dài, chị không bỏ nó vì chị không muốn giết chết 1 đứa bé vì điều mình đã làm với tôi. Tôi lúng túng chả biết làm gì hết, vì nó quá nhanh chóng, bất ngờ. Một sinh viên năm 2 như tôi mà sắp có 1 đứa con ư? Tôi chả biết làm gì cho chị hết, chỉ biết xin lỗi mà thôi.
Một sinh viên ngoan ngoãn, không yêu đương mà chỉ lo học giờ đã bị tôi làm ra như vậy sao. Chị ấy xinh lắm, với mình thôi, các anh bên Bách Khoa cũng để ý chị ấy mà có được đâu, nên bị mang danh là khinh người ấy. Từ đó mình cũng bắt đầu chăm chị hơn. Cứ rảnh là sang giặt quần áo, nấu cơm, dọn nhà cho chị. Rồi thi thoảng ngồi ngắm chị rồi nhìn xuống cái bụng mà tôi bảo béo thủ thỉ "bé ơi, bé lớn nhanh nhé".
Chị quay ra lườm, "Để im chị học. Lấy vở ra làm bài đi". Tôi im re rồi lấy cuốn vở ra. "Chị ơi, hay mình cưới đi chị, em bé nó cũng lớn rồi mà". "Cưới cái gì mà cưới, ai cho cưới mà cưới". Sao hôm nay chị mắng tôi nhiều thế, phật ý nên tôi bỏ về.
"Mẹ ơi, con lấy vợ nhé"
"Mày nói vớ vẩn gì đấy"
"Con nói thật đấy, chị ấy có bầu rồi, mai mẹ lên đây nhé"
Cũng không hiểu sao chưa được sự đồng ý của chị mà tôi đã bảo mẹ rồi. Sáng hôm sau mẹ lên Hà Nội thật. Đưa mẹ sang chỗ chị, rồi chị cũng nói hết với mẹ, chị lại khóc, tôi khóc theo, khóc to hơn chị. Mẹ mắng cả 2 chị em. "Hai đứa khóc cái gì, sao lúc chúng mày làm vậy thì không khóc đi, để mẹ về lo việc rồi dắt mày đi hỏi vợ". Tôi cứ tưởng 1 trận lôi đình sẽ được diễn ra vì trước giờ mẹ tôi rất nghiêm. Chân tay tôi bủn rủn cảm tưởng không đi nổi. Mẹ tôi về rồi lo liệu cho cái đám cưới của chị với tôi.
Hôm mẹ dắt tôi sang thưa chuyện với nhà chị, bố mẹ chị cũng sốc lắm, nhưng đã lỡ rồi thì 2 gia đình đành chấp nhận thôi. Đám cưới diễn ra nhanh chóng trước khi cái ngày bảo vệ luận án chị diễn ra. Tôi với chị nên vợ chồng từ hôm đó. Ở Hà Nội thì chuyển về 1 nhà trọ ở chung luôn. Nhưng cách xưng hô vẫn vậy. Suốt ngày chị chị em em. Chỉ được cái là tôi được gần chị hơn, ôm chị ngủ mà không bị mắng, rồi được nói chuyện với em bé trong bụng nữa.
Chị tốt nghiệp loại giỏi rồi nhanh chóng có được công việc ngay tại Hà Nội. Những ngày đầu chị đi làm, thấy vất vả lắm, cái bụng to lên rồi di chuyển cũng khó khăn. Cứ tối hôm nào về muộn là tôi lo lắm, có hôm chị về rồi tôi còn gắt lên và khóc. Chị vẫn thương tôi mà, thấy tôi khóc thì ôm tôi bảo "em bé nhìn anh khóc này". Cái ngày chị sắp sinh tôi cũng còn phải đi học, đành phải gọi mẹ lên ở với chị.
"Mẹ ơi, chị đâu rồi"
"Chị nào?"
"À, vợ con đâu rồi" nói vợ không quen nên ngượng mồm lắm. Lấy nhau rồi nhưng vẫn thích gọi chị hơn.
"Nó ở trong viện, sinh rồi"
"Ơ đã sinh rồi á?" thề là tôi ngu ngơ không hiểu nổi luôn.
"Ờ. Con trai của mày đấy, 3,2kg , đợi tao nấu nồi cháo rồi mang vào cho vợ mày"
Cảm giác nó khó tả lắm.
"Em ơi, sao em giống chị thế?"
"Em bé tẹo ấy nhỉ?"
"Em đói không em?"
Mang vào cho chị mà toàn để ý tới em bé. Chả hỏi chị được câu, chị gắt gỏng "giờ bỏ tôi rồi", lúc đó tôi quay sang chị
"Chị ơi em xin lỗi, tại bé nó dễ thương quá"
"Chị cho em bế em bé 1 tí nhá"
"Ừ, cẩn thận đấy nhé"
"Em ơi, anh bế em nào" ôi cái lúc đầu ấy vẫn lộn luôn, bị mẹ vợ mắng liên tục. Được mấy hôm thì xuất viện, mang em bé về nhà. Thích lắm, đi học về là y rằng quăng cặp, chạy ra giường luôn. Nhưng mà lúc em ấy đói thì chị cho em ấy ti, mình lại đi ra chỗ khác, ngượng ngượng kiểu gì ấy. Nhưng mà từ lúc chị sinh em bé thì chả được ngủ cùng chị nữa, mẹ bắt ngủ riêng để mẹ trông em cho. Lắm hôm vẫn lẩn lẩn bảo chị ra ngủ cùng ấy, nhưng mẹ bắt được lại mắng cả 2 chị em.
Em bé khiến chị bận hơn cơ. Chả dạy mình học nữa. Mình học cũng không hiểu nên chán không học nữa, thấy em bé khóc lại ra bế em "chị ơi, chị thay tã cho em chưa", "chị thay rồi, em pha sữa cho con đi, chắc con đói đấy, để chị giặt tã đã". Cái gia đình bé nhỏ của tôi chưa bao giờ tôi mường tượng đến, em bé tôi bế trên tay là con tôi ư, và người chị ngày trước thân với tôi lại là vợ tôi ư. Nhưng hạnh phúc lấm đấy, chưa bao giờ tôi nói tôi yêu chị cả nhưng giờ tôi đã biết yêu cái gia đình bé nhỏ của tôi, yêu cả chị nữa, nhưng không bao giờ tôi thể hiện ra được vì sự ngu ngơ của bản thân".
Câu chuyện của chàng trai khiến cho nhiều bạn trẻ phải suy nghĩ: Nghĩ về trách nhiệm của một chàng trai, một con người khi đã đến tuổi trưởng thành với từng hành động của mình, nghĩ về cách đối mặt với những thử thách bất ngờ trong cuộc sống, nghĩ về tinh thần sống lạc quan và sự kì diệu của những sinh linh bé bỏng...
Các tin khác